Thursday, January 10, 2008
Hắn và Tôi
Tôi đã từng đọc nhiều tác phẩm, truyện ngắn có truyện dài có; thơ tôi cũng thỉnh thoảng đem ra đọc, thậm chí còn bày đặt làm thơ để thể hiện tính nghệ sỹ ẩn nấp sâu đâu đó trong tôi, mà ngay cả tôi cũng không biết phải đào tới mấy lớp mới kiếm ra được. Nhưng tôi chưa từng đọc tuyệt tác của Robert Louis Stevenson là Bác sỹ Jekyll và ông Hyde bao giờ, nhưng tôi nghe nói truyện này hay dễ sợ. Tối nay, khi tôi ngồi uống cà phê, nói chuyện với một thằng bạn thân, tôi hỏi nó:
- Êh mày, mày đã đọc truyện Bác sĩ Jekyll và ông Hyde bao giờ chưa?
- Ừhm, tao đọc lâu rồi, từ thời học cấp III kia. Mà sao mày hỏi? – Nó nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực. Tôi ra vẻ phớt lờ.
- Thì tao tò mò muốn biết vậy thôi. Cốt truyện ra sao vậy mày?
- Đọc lâu lắm rồi, tao không nhớ chi tiết. Nhưng đại khái truyện viết về một ông bác sỹ tài giỏi. Ông ta thí nghiệm với một loại thuốc khiến cho bản tính ông bị chia thành hai, một bên thiện một bên ác. Nhưng dần dần thì ông mất đi sự tự chủ và ngày càng trở nên cực đoan. Ông bác sỹ hiền lành biến thành ông Hyde ghê sợ và tồi tệ ngày càng nhiều hơn. Sau đó ông Hyde bị cảnh sát truy lùng vì tội giết người, bác sỹ Jekyll đành quyết định tự vẫn để kết thúc thảm kịch do ông tạo nên.
- Truyện hay ghê. – Tôi tặc lưởi.
Thằng bạn nhíu mắt nhìn tôi, trên nét mặt lộ ra vẻ suy nghĩ như đang nghiên cứu một loài cây lạ trong rừng hay một con vật trong sở thú mới nhập khẩu từ Châu phi sang.
- Mày làm gì nhìn tao chăm chăm vậy mày? – Tôi hỏi.
- Tao đang xem coi dạo này mày giống bác sỹ Jekyll hay ông Hyde hơn. – Nó nhe răng cười, khoe hai hàm răng trắng bóc như mới đi chùi bằng kỹ thuật laser xong.
- Mày chọc tao hả? – Tôi làm mặt ngầu.
Nó cười rồi nói tiếp:
- Đâu có. Tao đùa với mày tí thôi. Mày hiền như Ma Seour mà làm gì có chuyện biến thành ông Hyde. Vã lại mày là kẻ tu trì mà, một ông cha, một nhà truyền giáo làm việc tận tụy trong vườn nho của Chúa. So với một thằng như tao, mày phải là thánh mới đáng.
Tôi không biết nó đang khen hay đang nói xỏ lá tôi. Tôi định hái chùm lá đưa nó xem nó có muốn xỏ hay không. Nhưng tôi làm biếng chạy ra ngoài hái lá, nên quyết định đáp trả bằng một câu chẳng gì là hay ho:
- Ừhm, tao cũng thấy mày giống ông Hyde dễ sợ.
Nó trợn mắt, há miệng, làm vẻ mặt hung dữ, nói giọng gừ gừ trong cổ:
- Bây giờ mày mới biết hả?
Nhìn nó biến dạng tôi phì cười. Nó cười theo. Cả hai đều cười xuýt bể bụng.
Nói chuyện bán dưa lê với thằng bạn, nhưng tối về nhà tôi nằm ngủ không yên. Hình ảnh ông Hyde hung dữ hiện lên trong đầu tôi, tròng mắt đỏ loét như đang có máu. Gân xanh nổi lên đầy trán, răng nhọn hoắc như một con quỷ. Tôi rùng mình.
Một lát sau, ngủ không được tôi dậy đi tắm, rồi xuống nhà bếp uống ly sữa loại không có chất lactose vì tôi vốn không uống được sữa bình thường. Uống loại sữa đó là tôi chạy tào tháo. Tôi ghét nhất là bị chạy tào tháo.
Nhìn mấy cái chén chưa rửa bên cạnh bồn nước tôi bổng dưng nhớ lại sự việc lúc tối qua. Trong bữa ăn tối, nhà dòng có thêm một số khách dùng bữa, khiến cho lượng chén bát nhiều hơn. Nhưng đến giờ rửa chén thì số người anh em ở lại giúp vẫn không thay đổi. Những ai thường ở lại rửa thì vẫn ở lại, trong đó có cha Maurice trên 70 tuổi rồi mà sức vẫn còn sung khủng khiếp. Còn những ai thường ăn xong rồi bỏ đi thì vẫn bỏ đi (Chúng tôi vốn có chế độ rửa chén ‘tự nguyện’). Những cha già thì không ái trách, họ có muốn rửa cũng không cho. Nhưng có ông trẻ sức lực còn đầy mình mà ăn xong rồi chỉ phủi mồm, không ở lại để lau khô một cái bát gọi là thể hiện tinh thần đoàn kết.
Thấy vậy, cái thằng có tính tình bủn xỉn trong tôi được đánh thức và nhảy toang ra. Hắn vừa lau bát vừa càm ràm: “Cha cụ gì mà làm biếng quá chừng”.
Hắn liếc nhìn ông cha với ánh mắt khinh dễ khi ông mang đĩa từ bàn ăn vào nhà bếp, đặt vào bồn nước, rồi bước ra khỏi phòng ăn một cách tỉnh bơ. Thấy vậy, hắn thầm nói một cách chua chát: “Biết ăn mà chẳng biết làm!”
Cái thằng có đầu óc so đo tính toán, và nhỏ mọn đó, hắn ẩn nấp trong tôi, và sẵn sàng chụp lấy bất cứ cơ hội nào để lao ra và thể hiện chính mình. Tốc độ xuất hiện của hắn nhanh đến nỗi tôi không kịp chận hắn lại. Không có hắn, trong đầu tôi nẩy lên nhiều tư tưởng rất cao thượng. Tôi quan tâm đến người nghèo khổ, bệnh tật, và những người bị đàn áp. Tôi có những hoài bảo được đấu tranh cho công lý và hoà bình. Tôi mong mỏi được trở nên dụng cụ mang Tin Mừng và sự bình an của Chúa đến mọi người. Không có hắn, tôi là hiện thân của lòng từ bi và nhân ai. Nhưng khi hắn xuất hiện, hắn cướp đi trí thông minh của tôi. Hắn hoàn toàn điều khiển miệng lưởi và suy nghĩ của tôi. Tôi trở nên một tay sai ngu ngốc của hắn.
Tôi rất ghét cái thằng bủn xỉn đó, nhưng hắn không muốn rời bỏ tôi. Hắn cứ lẩn quẩn chờ đợi một hành động, một lời nói, hay một cử chỉ của ai đó làm cho tôi không vừa lòng là hắn tự động trình diện khuôn mặt dữ tợn của hắn. Khi tôi đuổi hắn đi, hắn thu mình lại một cách miễn cưỡng, nét mặt hầm hực, và ánh mắt hắn tỏ ra đầy hận thù với lời tuyên bố như của Arnold Schwarzenegger trong bộ phim Kẻ huỷ diệt: “Tao sẽ trở lại!”
Trong cuộc sống, có nhiều khi diễn ra cuộc xung đột giữa tôi và hắn một cách ác liệt. Khi tôi đầy đủ vũ khí để đối phó với hắn thì hắn bị đánh nhừ, có khi còn nằm thoi thóp như chờ chết. Nhưng hắn không chết, hắn nhắm mắt giả vờ tắt thở. Tôi nhìn thấy hắn nằm không động đậy, tưởng hắn chết thật, nên quay mặt đi. Tôi trở lại với công việc quan trọng mà tôi được giao trách nhiệm để thực hành. Nhưng rồi trong khi tôi đang tự tin và chủ quan, hắn lại hồi sinh với sức mạnh ngoan cường. Hắn hoành hành và tấn công làm cho tôi bầm dập.
Thằng bạn tôi nói đúng, tôi là một nhà tu, một ông cha, một nhà truyền giáo, đáng ra tôi phải rất thánh thiện. Nhưng sự thực thì trong tôi cái thiện với cái ác lúc nào cũng chung sống với nhau, bên này chờ bên kia xuống sức để thể hiện chính mình. Nhưng nghĩ như vậy không thì có lẽ cũng bi quan quá. Dẫu biết thiện và ác đều hiện diện, nhưng không lẽ tôi để cho cái ác nó hoành hành vô tội vạ sao? Tôi tự nhủ: Nếu không muốn cái ác có cơ hội điều khiển mình thì tôi phải tiếp tục chiến đấu. Nghĩ đến đây trong lòng tôi dâng lên một ý chí quyết tâm mới. Tôi cảm thấy lạc quan hơn. Nhưng tôi biết, chẳng khác gì cuộc xung đột giữa khối Ả-rập và nước Do Thái, cuộc chiến khốc liệt giữa cái thiện và cái ác trong tôi còn dai dẳng. Vì thế tốt nhất là phải luôn luôn trong tư thế “sẵn sàng chiến đấu”!
No comments:
Post a Comment