Wednesday, June 11, 2008

Sự bất ngờ trước Tin Mừng


(tặng hai tân linh mục Trần Chí Hiếu và Nguyễn Tuấn Long trong dịp hai cha thụ phong linh mục tại GPLA/CA/HK ngày 31/5/2008)


Hôm nay tôi ngồi xuống viết vài dòng tâm tình để gởi đến hai tân linh mục Trần Chí Hiếu và Nguyễn Tuấn Long mà bổng nhiên làm cho tôi nhớ đến câu chuyện mối tình đầu đơn sơ và lãng mạn thời tuổi 18 mà một người bạn mới đây đã kể cho tôi nghe. Chuyện là thời đó, anh chàng này có để ý đến một cô gái rất xinh đẹp, tính tình thùy mị, duyên dáng. Cô ta không phải là con nhà giàu có, nhưng là nhà đàng hoàng, gia giáo. Anh ta tìm nhiều cách để tỏ tình với cô ta, nhưng vì tính tình nhút nhát nên những lá thư anh ta bỏ ra hàng giờ nắn nót viết bày tỏ tâm tư cuối cùng thì cũng chỉ là mang đến rồi lại….mang về.

Nhưng sau đó, nhờ sự giúp đỡ của một người bạn thân, nên anh bạn tôi đã có dịp đứng đối mặt với người con gái ấy. Anh ta đã cố lấy hết can đảm trong mình để ngỏ lời mời cô ta sáng Chúa Nhật tới đi uống cà phê ở một quán ở trung tâm thành phố Sài Gòn. Khi cô gái nhận lời mời của anh thì trong lòng anh ta vui mừng không thể diễn tả nỗi. Anh nóng lòng chờ đợi cho đến ngày hẹn để được ngồi uống nước và trò chuyện với người con gái ấy.

Ngày giờ dường như trôi qua quá chậm, nhưng cuối cùng thì sáng Chúa Nhật của ngày hẹn cũng đã đến. Khi tia sáng bình minh đầu tiên lọt qua khe cửa sổ, anh mở mắt ra, tỉnh giậy. Trong lòng không ngờ hôm nay thực sự là ngày hẹn, ngày mà anh đã mơ ước có được suốt thời gian qua cũng đã đến. Anh cảm thấy bất ngờ mặc dầu suốt cả tuần qua, anh đã ngồi đếm từng giây từng phút mong sao cho thời gian trôi qua thật nhanh để mau được ngồi đối diện với người con gái mình đã yêu thầm từ lâu. Ngày hẹn đến như một điều mà anh không thể ngờ có thể thực sự xảy ra, không phải là một giấc mơ sẽ bị kết thúc một cách đột ngột bởi một tiếng động nào đó….

Câu chuyện này nảy lên trong đầu tôi không phải vì nó trực tiếp liên quan gì đến quá khứ của hai tân linh mục, mà quá khứ đó thì ngay cả tôi cũng không biết gì chi tiết cho mấy. Nếu câu chuyện trên có trùng hợp gì với những ký ức của hai tân linh mục thì cũng chỉ do sự tình cờ mà thôi.

Khi nghĩ đến sứ mệnh của hai tân linh mục sau khi đã lãnh nhận chức thánh, trở nên linh mục của Chúa, có trách nhiệm phục vụ Ngài qua những người dân của Ngài, và có sứ mạng rao giảng Tin Mừng của Chúa đến mọi người, và đây cũng là sứ mệnh của chính tôi là một vị linh mục với lứa tuổi không khác với hai tân linh mục là bao, tôi cảm thấy rằng đây là một trọng trách vô cùng cao cả và chất chứa nhiều khó nhọc. Có lẽ cũng có những lúc các ngài sẽ cảm thấy mệt mỏi, chán nản, và căng thẳng khi thi hành những công việc mục vụ mà các ngài được giao phó. Có lẽ cũng có những giây phút các ngài phải rao giảng Tin Mừng trong khi chính mình đang cảm thấy trong lòng khô khan và thiếu sức sống. Và ngay lúc ấy chính các ngài cũng không còn cảm nhận được sự đặc biệt của Tin Mừng nữa.

Những suy nghĩ của tôi đi vào lối bi quan thì bổng nhiên tôi nhớ đến câu chuyện mối tình đầu của anh bạn mà tôi vừa thuật lại trên. Tôi đem câu chuyện ra để chia sẻ với hai tân linh mục vì tôi cảm nhận rằng niềm vui của anh bạn tôi lúc ấy rất sâu sắc, xuất phát từ bên trong tâm hồn của anh; một niềm vui pha lẫn với sự bất ngờ trong đời mình có một chuyện tốt như thế có thể xảy ra.

Cái cảm giác của anh bạn khi sáng tỉnh thức, chợt nhớ lại rằng hôm nay mình có cuộc hẹn với một người đặc biệt chính là cảm giác mà tôi ước gì mình luôn có được đối với Tin Mừng của Chúa. Ước gì mỗi sáng tôi thức dậy, tỉnh ngủ thì chợt nhớ lại rằng: Chúa Kitô yêu thương mình, cứu chuộc mình, và đã trao tặng cho mình sự sống vĩnh cửu. Ngài cũng đã dành tình yêu đặc biệt ấy cho mình bằng cách chọn lựa mình giữa hàng ngủ để làm chứng nhân cho Ngài. Vì thế mình phải hân hoan để rao giảng Tin Mừng của Ngài đến cho tất cả những ai chưa được nghe Tin Mừng ấy.

Tôi ước gì cứ mỗi sáng tỉnh thức thì chợt nhớ lại rằng, cuộc sống của mình thật hạnh phúc vì mình đang sống trong tình yêu của Chúa. Niềm vui ấy sẽ làm cho tôi hăng hái bước xuống giường để bắt đầu một ngày mới. Nó sẽ làm cho tôi nở nụ cười trên môi khi gặp gỡ những người khác, sẽ làm cho tôi nhìn những đứa trẻ với ánh mắt trìu mến, nhìn những người già với ánh mắt yêu thương, nhìn vào cảnh nghèo khổ với ánh mắt hy vọng, và nhìn vào công việc khó khăn với thái độ kiên trì hơn. Vì trước những khó nhọc trong đời sống phục vụ, không có gì mãnh lực hơn niềm vui sâu sắc trong tâm hồn của mình.

Tuy nhiên, trên thực tế, nhiều linh mục tu sĩ không cảm nhận được niềm vui trong Tin Mừng của Chúa. Sáng thức dậy, chúng ta bước ra khỏi giường một cách nặng nề. Chúng ta nhìn vào người xung quanh với ánh mắt thiếu thiện cảm. Và chúng ta bi quan trước những công việc trước mắt. Trong cuộc sống, chúng ta không có chỗ
cho niềm vui bất ngờ chợt đến với mình nữa vì chúng ta bị chi phối bởi vô số vấn đề rắc rối trong công tác mục vụ.

Vì thế tôi viết những dòng chữ này đến hai tân linh mục để chia sẻ với các ngài rằng, chúng ta phải cố gắng duy trì cho mình cái cảm giác bất ngờ trước Tin Mừng của Chúa, để cho Tin Mừng ấy luôn gợi lên cho chúng ta những điều thú vị và mới lạ. Nếu chúng ta để cho Tin Mừng trở thành một cái gì đó nhàm chán và cũ kỷ trong đời sống của chính mình, thì khả năng mình truyền đạt Tin Mừng lại cho người khác cũng sẽ bị suy giảm.

Ai trong chúng ta cũng đã từng nghe người khác kể chuyện vui. Tính hài hước của bất cứ chuyện vui nào cũng nằm ở câu cuối cùng. Câu ăn tiền làm mọi người ồ lên cười vì sự bất ngờ của nó. Tuy nhiên, chúng ta đã nhiều lần nghe ai đó kể một câu chuyện mà mình đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Khi lắng nghe một câu chuyện quen thuộc, chúng ta có thể mang hai thái độ. Một là tỏ ra không quan tâm vì mình đã biết nội dung câu chuyện ấy như thế nào. Hai là chúng ta cho như mình chưa bao giờ được nghe câu chuyện ấy, để rồi chúng ta cũng ồ lên chung vui với người khác khi câu cuối cùng được nói ra. Người kể sẽ cảm thấy hạnh phúc vì kể câu chuyện thành công; còn chính mình sẽ được bồi dưỡng bằng một liều thuốc bỗ tiếng cười thật giá trị.

Tin Mừng trong đời sống của chúng ta cũng thế. Đứng trước Tin Mừng mà chúng ta đọc và rao giảng hằng ngày, chúng ta có thể tỏ ra nhàm chán với những câu chuyện quen thuộc trong sách Kinh Thánh. Khi soạn bài giảng, chúng ta chỉ xem bài Phúc Âm là bài nào, nhưng không bỏ thì giờ ra để đọc hết bài đọc và bài Phúc Âm, vì chúng ta cho rằng mình đã biết nội dung bài đó. Không cần đọc cũng biết bài ấy đang nói về điều gì.

Thái độ và hành động này cho thấy, chúng ta đang phủ nhận sự kỳ diệu của Tin Mừng là có khả năng đối thoại với chúng ta một cách mới mẻ mỗi lần chúng ta mở sách ra để đọc một cách nghiêm túc và sốt sáng. Chúng ta xem Tin Mừng như một câu chuyện quen thuộc và không còn cảm thấy bất ngờ trước sự diễn biến của câu chuyện nữa. Và chúng ta không cho chính mình cơ hội để cảm nhận những điều mới lạ mà Tin Mừng mang lại cho bản thân.

Hai tân linh mục thân mến, tôi hy vọng rằng, trong đời sống của hai cha, hai cha sẽ luôn cố gắng duy trì sự bất ngờ trước sự việc vô cùng kỳ diệu mà Thiên Chúa đã làm cho chúng ta qua mầu nhiệm chết và sống lại của Chúa Giêsu Kitô để cứu chuộc chúng ta khỏi sự chết muôn đời. Đừng bao giờ để cho Tin Mừng trở nên cũ kỷ và nhàm chán trong cuộc sống của hai cha. Chỉ như thế thì hai cha mới có thể phấn khởi và hăng say tiến bước trên con đường rao giảng Lời Chúa trong thánh lễ và qua các bí tích thánh mà hai cha sẽ cử hành cho giáo dân của hai cha.

Lời cuối, chúc hai cha luôn hồn an xác mạnh khi hai cha chuẩn bị lên đường với chức vụ và trọng trách cao cả mà hai cha đã lãnh nhận từ Thiên Chúa trong dịp lễ tấn phong của hai cha. Chúc hai cha vững tâm và kiên trì thực hiện công tác rao giảng Tin Mừng một cách làm cho mọi người lắng nghe có cảm giác như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài và chợt nhớ lại rằng: Mình đang yêu và đang đuợc yêu. Tình nhân của mình không ai khác ngoài Đức Giêsu Kitô đã hiến thân vì yêu thương con người yếu đuối, tội lỗi. Và xin chúc hai cha cũng luôn cảm nhận được rằng: Mối tình chung thủy và tốt đẹp nhất của hai cha chính là mối tình yêu thương giữa hai cha và Thiên Chúa chúng ta.

No comments: